[You must be registered and logged in to see this link.]1.Kỳ nghỉ
Chuyến bay quốc tế BSL90 hạ cánh xuống sân bay thành phố, Natalia đang lo lắng ngồi đợi trên băng ghế chờ vì chuyến bay đã trễ hơn 30 phút…
Leila đẩy chiếc xe hành lý của mình qua cánh cửa kính trắng, cô bạn mỉm cười vẫy tay khi vừa nhìn thấy cánh tay đưa rất cao đang ra hiệu của Nat….
Chiếc xe otô cổ của Nat đưa hai cô gái về nhà, Nat vẫn luôn so sánh vui chiếc xe của mình như một anh chàng bạn trai yêu dấu có nét đẹp cổ điển….
-Thành phố thay đổi nhiều quá, chỉ có bồ là không thay đổi và cả chiếc xe nữa – Leila thích thú quan sát mọi cảnh vật trên đường
-Thì mình là người chung tình mà, đã bao lâu bồ không về đây rồi Leila nhỉ? – Nat cười khúc khích trả lời
-Cũng hơn hai năm rồi, lần này về chơi mình sẽ ở lại lâu hơn
-Đúng rồi, phải ở lại đây thật lâu, mình đang thất nghiệp mà, rồi sẽ đưa bồ đi mọi nơi bồ muốn – Nat hưởng ứng nhiệt tình, cô bạn thân của Leila cũng là một tay thích được rong chơi
-Sao lại thất nghiệp chứ? – Leila ngạc nhiên hỏi, Nat là đầu bếp giỏi và làm việc tại một nhà hàng lớn
-Ừm, thì mới nghỉ từ hai ngày trước thôi, là vì mình không thích làm việc với những người mình không ưa, nên xin nghỉ, treo cổ cũng lấy hơi mà, xem như tự cho mình nghỉ phép , khi nào thích thì lại làm việc
Leila lắc đầu mỉm cười hiểu ý, cô bạn Nat của mình đã không thay đổi tính cách đặc biệt rất riêng ấy
………….
Cánh cửa căn hộ mở ra, Nat giới thiệu căn nhà mới dọn về của mình với Leila, cô bạn sống một mình vì muốn có tự do riêng, khi mà mọi người trong gia đình Nat chỉ ở cách nơi đây có hai tầng chung cư mà thôi
-Rất đẹp, trang trí dễ thương lắm – Leila tấm tắc khen và ngắm nhìn mọi đồ đặc trong nhà
-Được chuyên gia nội thất khen thì chứng tỏ rất ổn rồi, phòng của bồ ở bên đây, muốn ở lại bao lâu cũng được – Nat kéo tay Leila vào phòng giới thiệu – à, mà ông xã đâu? Sao không kéo anh ấy về đây chơi? – Nat bỗng dưng nhớ đến một người khác quan trọng bên Leila
-Tụi mình chia tay rồi – Leila nhìn Nat và thản nhiên trả lời
-Là sao? kết thúc à, hay ly dị? – Nat lúng túng hỏi, cô bạn đã không thể tin vào lời nói của Leila và ngay cả trong ánh mắt cương nghị Leila nhìn mình
-Thì đều có chung 1 ý nghĩa thôi – Leila mỉm cười ngồi xuống chiếc giường mới mà Nat đã chăm chút chuẩn bị - tại sao nhìn mình kỳ lạ thế?
-Sao không nói cho mình biết chứ? – điều bất ngờ làm Nat thật buồn, cô bạn ngồi xuống bên cạnh Leila – bao lâu rồi?
-2 tháng- Leila phân vân nghĩ lại về nó - mình đã kịp ký giấy trước khi về đây chơi
-Vậy Sam đồng ý không?
-Mình không biết – Leila mỉm cười vỗ lên bàn tay của Nat đang nắm chặt lấy tay của mình – ôi, chuyến bay quá dài, mình vừa đói vừa mệt, đầu bếp ơi phải trổ tài chứ nhỉ
“tôi hoài nghi và lo lắng, Leila đứa bạn thân của tôi sẽ vượt qua được khó khăn này không? tôi là đứa vốn không bao giờ để niềm tin với đàn ông nhưng tôi lại đặt lòng tin vào Sam, anh chàng mà Leila đã rất yêu thương…nhưng đã không ai biết trước được tương lai, tôi hiểu lúc này đây Leila đang nở nụ cười tươi nhìn tôi nhưng đó chỉ là để đánh lừa tất cả”
________________________________________
2.Đảo San Hô
Chuyến tàu từ thành phố ra đảo mất 3 giờ đồng hồ, Nat ngủ gật gà trên băng ghế trong cùng cạnh cửa sổ, chiếc ghế bên cạnh Nat bị bỏ trống là của Leila, cô nàng lẳng lặng bước ra boong tàu để hưởng không khí gió lạnh của biển, chiếc ghế bên cạnh chỗ ngồi của Leila là một hành khách trẻ, anh chàng đã ngồi suốt thời gian trên tàu với trên tay là chiếc điện thoại vẫn đang bật, giọng nói tán tỉnh ngọt ngào của anh chàng được chuyển vào trong máy qua đâu dây bên kia và chắc chắn đó là một cô gái hay nhiều hơn thế, một cảm giác thật mất thiện cảm với anh chàng đào hoa này khi Nat mãi phải chịu nghe những lời đường mật anh chàng tuôn ra như thế…….
Chuyến tàu cập bến, Nat được đánh thức khi cô nàng vẫn đang say sưa giấc trưa của mình
Hành lý được kiểm tra để chuẩn bị rời tàu, Nat phát hiện mình bị thất lạc chiếc túi xách – khoan đã, mình mất chiếc túi xách rồi?
-Túi xách àh? Kiểm tra lại xem
-Nãy giờ bồ vẫn ngồi đây chứ Leila?
-ừm, có đi ra ngoài
-Hay anh chàng ngồi bên cạnh, anh ta đi đâu rồi?
-Vừa đi
-Là anh ta chứ không ai khác – Nat lao nhanh về hướng cửa ra và hòng tim ra anh chàng thanh niên ấy
Từ đằng xa Nat đã nhìn thấy dáng anh chàng vừa bước đi vừa nói chuyện điện thoại và tay đang xách chiếc túi của mình
-Này anh kia – Nat gọi lớn nhưng Chris không nghe thấy. Nat chạy đến kéo mạnh chiếc túi xách tuột khỏi tay Chris
-Cô đang làm gì thế? – Chris quát lớn rồi đổi sang giọng ngọt ngào – em yêu, anh sẽ gọi lại cho chút nữa nhé, anh xin lỗi – Chris tắt máy ngước đôi mắt mở to nhìn Nat
-Chiếc túi xách là của tôi – Nat mạnh mẽ nhìn Chris
-Vậy của tôi đâu? – Chris gầm gừ
-Ai biết – câu nói rất thản nhiên của Nat
-Cô thật là quái dị đấy cô gái – Chris không chịu buông tay mà kéo mạnh chiếc túi về mình
-Nó là của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát- Nat đe dọa
-Giỏi thì gọi đi, tôi không biết cô nhảy ra từ đâu mà đòi cướp túi của tôi, nó là của tôi cô hiểu chưa
-Cái này mới là của anh này – Leila đưa chiếc túi ra trước mặt hai người, Leila đã tìm thấy nó dưới chân ghế ngồi của Chris
-Là sao? – Chris ngơ ngác hỏi, rồi nhìn vào cô gái xa lạ với một nụ cười thật tươi – vậy cái túi này mới là của tôi sao? dường như là tôi sai thì phải, xin lỗi nhé - một ấn tượng đẹp về Leila trong mắt Chris
-Trả nói đây – Nat giật mạnh tay cướp lấy túi xách lại, Chris quay sang nhìn Nat hằn học nhưng lại không muốn Leila nhìn thấy nét mặt ấy của mình
-Tôi tên Chris, cám ơn nhiều lắm – Chris nói với Leila
-Chúng ta đi thôi – Nat kéo tay Leila, Leila mỉm cười không trả lời và bước đi cùng Nat, còn anh chàng thì bắt đầu lẽo đẽo theo sau hai cô gái
-Chắc hai bạn là khách du lịch, tuy ở đây phong cảnh rất đẹp nhưng có một vài nơi cũng rất phức tạp và nguy hiểm, nếu có thể tôi rất vui được tình nguyện làm hướng dẫn viên – Chris đon đả mời khách
-Tôi có thể nhận thấy điều đó qua anh đấy, nhưng chúng ta biết cách tự bảo vệ - Nat nói và nhanh tay vẫn tacxi
-Chúng tôi đi trước, xin chào – Leila mỉm cười vì câu nói của Nat, bước vội vào chiếc tacxi theo cô bạn
-Nhân gian sao vẫn còn những người phụ nữ như cô ta chứ? nên nhốt tất cả vào chung một cái tu viện giữa đảo hoang để khỏi chạy lang thang khắp nơi thì tốt nhất – Chris vẫn đang đứng nhìn theo chiếc tacxi dần biến mất trên bến cảng, một điều tự nhủ thầm trong lòng anh chàng, nếu như còn gặp lại cô gái khó ưa kia một lần nữa thì Chris sẽ cho cô ta thử cái vị của công thức đối xử là ra sao
3.Hữu Duyên
Bình minh trên đảo San hô thật đẹp, sáng nay Leila đã thức dậy sớm, đứng bên ngoài ban công của khách sạn và ngắm cảnh bình minh trên biển đã từ rất lâu
“Sam đã từng tả về ánh sáng kỳ diệu của buổi tinh mơ này, nó thật đẹp…còn bây giờ mình đang được đứng trước nó – Leila tự mỉm cười một mình với cái nhói đau như co thắt lại bên trong trái tim – thà rằng đừng biết về nó rồi sẽ vui hơn để được cảm nhận cái đẹp bây giờ là lần đâu tiên…”
-Sao thức sớm thế - Nat đứng sau lưng Leila, lặng lẽ bước ra ban công và quàng tay qua vai cô bạn - ừa đúng rồi, lệch lạc múi giờ nên không ngủ được phải không?
-Không phải, mất ngủ vì nghĩ vẩn vở - đó là câu nói nửa vui nửa thật của Leila
-Nếu nói ra được như vậy thì mình cũng được định tâm hơn, cất hoài trong lòng sẽ sinh bệnh lâu năm đấy, giải phóng hết chúng đi nhé
-Hòn đảo này gắn liền với tuổi thơ của Sam đấy, hiếu kỳ về nó vì đã từng được nghe kể rất nhiều – Leila bình thản nhắc tới cái tên Sam
-Vậy mà còn muốn đến đây du lịch à? – Nat thở dài nheo đôi mắt lại nhìn Leila
-Thì có sao đâu, không phải cách ngắn nhất để quên là nhìn thẳng vào nó à?
-Trên lý thuyết, nhưng thực hành thì khó đấy
-Đã qua hai tháng rồi đó thôi, dường như mình đã xóa tất cả chỉ sau một cái click nhanh bằng lý trí – câu nói này được phát ra thật mạnh mẽ nhưng chính Leila cũng đang tự lừa dối chính mình
-Mình không muốn biết lý do kết thúc nhưng chắc chắn mình sẽ luôn ủng hộ bồ là đúng Leila à – Nat mỉn cười – mà cũng đúng thôi những con người ở đây quá kỳ dị, những đàn ông đó có thể gom chung lại giống như cái gã đi trên tàu hôm qua – Nat rùng mình khi nhắc về Chris
Leila mỉm cười không trả lời mà chỉ gật gù đồng tình với suy nghĩ ấy, nhưng một phần nào đó cô bạn đã từ chối việc mình thuộc về tổ chức tư tưởng căm ghét đàn ông của cô bạn Nat
………..
Ghé thăm chợ huyện đảo để vui chơi, rồi lang thang qua các con phố nhỏ nằm men theo triền dốc nghiêng bên núi hết buổi sáng nay, hai cô gái thích thú mua về rất nhiều món đồ lưu niệm và tự tìm ra cho mình một nhà hàng hải sản lớn nằm bên biển…..
-Có duyên thật – Chris mỉm cười khi ngồi từ một góc xa chỗ hai cô gái đang ngồi, một chút tâm ý Chris không muốn phá Leila nhưng rõ ràng Chris không muốn như thế với cô gái ngang tàng kia
-Em cười gì vậy Chris? – Sam lên tiếng và nhìn Chris đang ngồi đối diện mình
-Không có gì - đôi mắt Chris đổi hướng nhìn Sam - Sam, anh nghĩ nếu 1 cô gái làm bẽ mặt mình giữa phố thì nên đáp lại như thế nào?
-Bình thường thôi mà, xem như đó là 1 tai nạn
-Em thì không chọn cách đó - nụ cười của Chris thật tinh quái
-Ham vui quá đấy cậu, em không nghiêm túc được hay sao Chris
-Sam, đó là lý do em chưa có gia đình như anh đấy – Chris cười lớn như muốn cố tình – Em phải vào bếp nấu một món ăn đặc biệt để mời khách
-Cho anh sao?
-Em chỉ phục vụ cho các quý cô mà thôi, anh phải à?
……………..
-Tôi muốn gặp quản lý của nhà hàng – Nat giận dữ sau khi đã nói chuyện với người phục vụ bàn
Chris chưa kịp chuẩn bị điều đặc biệt của mình, khi nghe tiếng phàn nàn từ phía bàn của Nat, anh chàng đổi hướng bước đến bàn của hai cô gái – xin chào, tôi có thể giúp gì?
-Lại là anh, anh là quản lý của nhà hàng sao? – một lần nữa họ lại gặp nhau
-Vâng – Chris trả lời nhưng trên thực tế anh chính là cậu chủ nhỏ của nhà hàng này
-Tôi cảm thấy món cá này không phải là loại cá tươi như trong thực đơn đã ghi và lời khẳng định của người phục vụ này – Nat ngả người ra sau ghế ngồi, khoanh tay ngực và ngước lên nhìn Chris không hoài lòng
-Tôi sẽ kiểm tra lại – Chris nhìn Nat rồi nhìn sang Leila, cô nàng cũng đang mỉm cười ái ngại nhìn Chris
-Không cần nữa, tôi chắc chắn là như thế - Nat quả quyết- Không hiểu sao một nhà hàng lớn như vậy mà có thể đánh lừa khách hàng như thế
-Tại sao cô lại khẳng định đây không phải là món cá tươi và kết tội cho nhà hàng của chúng tôi – Chris không còn chịu nhịn cô gái ngang tàng Nat nữa, anh chàng đang cố biện minh để lấy phần thắng
-Tôi đủ khả năng để nhận biết chúng
-Làm ơn thanh toán tiền cho chúng tôi – Leila nhìn người phục vụ, không thể ngồi yên khi chiến tranh đã bắt đầu xảy đến, Leila rời khỏi ghế ngồi thật nhanh và cố gắng kéo Nat ra khỏi nơi đây
-Chris, chúng ta sai đấy, con cá ấy hôm nay chúng ta chỉ có bốn con và chúng đều chết – tiếng thì thào của một người vào tai Chris
-Tại sao? – Chris trợn mắt giận dữ nhìn người kia
-Thằng Đông say xỉn không giữ chúng cẩn thận
-Hóa đơn bàn này không tính cho khách - Chris giận dữ bỏ đi thật nhanh vào trong bếp của nhà hàng
-Chúng tôi đã gọi rất nhiều món ăn cũng phải nên trả tiền – Leila gửi tiền cho người phục vụ rồi kéo Nat rời khỏi nhà hàng với rất nhiều ánh mắt của mọi người trong nhà hàng đang nhìn họ
-Sao bồ lại kéo mình đi chứ Leila? – Nat làu bàu vì bị Leila kéo
-Để ở lại và bị nhìn như người ngoài hành tinh sao? – Leila đẩy Nat vào tacxi, rồi cùng bước vào xe, Leila không hay biết rằng đã có mặt ánh mắt đang dõi theo mình, của một người sẽ không muốn gặp như lại xuất hiện cùng nơi đây
“Tôi không nghĩ rằng lại gặp Leila ở đây, một phần tâm trạng nào đó trong tôi muốn em nhìn thấy tôi đang đứng đây nhưng cũng một phần khác kia tôi lại muốn chúng ta không gặp nhau, cái tự mãn và ích kỷ trong tôi là thế…”
4.Điều Bất Ngờ
“ Đêm trôi thật chậm, khoảng thời gian hai tháng dường như còn qua nhanh hơn so với đêm nay, tôi đã uống đến chai bia thức bao nhiêu rồi không biết nhưng sao không có một cảm giác nào cho sự loạng choạng của cơn say…”
-Hôm nay anh uống rất nhiều Sam? – Chris ngồi vắt vẻo trên thành tàu theo dõi hành động khác thường của Sam (nhà hàng cũng chính là một chiếc tàu gỗ lớn đặc biệt)
-Vì vui, cũng rất lâu rồi anh không về đây – Sam mỉm cười dốc sâu chai bia xuống báo hiệu đã uống hết nó – đêm nay phải uống say chứ
-Bao lâu rồi, có tới chục năm không?
-Tới chứ - Sam tiếp tục uống với chai bia tiếp theo
-Này, anh về đây một mình, không mang theo vợ, không vì công việc, hành động kỳ lạ, em đoán ra được rồi đấy ông anh
-Được gì chứ?
-Trong trường hợp xấu nhất là đường ai nấy đi – Chris nheo mắt nhìn Sam – đúng chứ? – Chris cười lớn tự khen chính mình. Sam không trả lời, chỉ mỉm cười và uống cạn chai bia trên tay – kẻ đâm đầu kết hôn chính là kẻ ngu ngốc nhất
-Anh thề rằng em sẽ bị quả báo – Sam chỉ tay ngón tay vào Chris khẳng định
-Vậy thì chúng ta phải uống tiếp để chúc mừng cho lòng quả cảm này vì chấp nhận sự đa tình rồi để chờ đợi đến một ngày được quả báo – Chris cười vang và rồi quyết định suy nghĩ thêm trong vài giây– à, mà khoan, anh có chú ý đến hai cô gái vừa rồi không? 1 kẻ phá bĩnh ngang tàng và 1 cô gái rất đáng yêu – người Chris muốn nhắc đến là Leila
-Em nói về cô gái đi chung à- Sam hiểu được ý của Chris
-Đúng, một cô gái đã làm em phải thay đổi tư duy nghiêm túc hơn, một nét đẹp trong sáng như pha lê – Chris say sưa nói
-Pha lê thôi sao? dễ vỡ lắm, sao không phải là đá quý hay kim cương – Sam nói và cảm thấy buồn cười vì Chris
-Em rất nghiêm túc đấy Sam – Chris gằn giọng nhìn Sam và đặt mạnh vỏ chai bia đã uống cạn xuống bàn
-Cô gái ấy tên Leila – Sam thản nhiên nói
-Sao anh biết?
-Leila đã kết hôn một năm trước và đang làm thủ tục ly hôn – Sam nói tiếp
-Anh biết rõ thế? vậy Leila là ai? – Chris hoài nghi nhìn Sam
5.Gặp Lại
Quán café trên bến cảng, Leila, Nat và hai cuốn sách đang cầm trên tay, họ say sưa đọc nó mà không quan tấm đến về mọi người khác, món bánh nướng và hai ly café thơm nồng cùng đặt trên bàn, bên nền biển màu xanh thẳm và phẳng lặng
Leila đặt cuốn sách xuống mặt bàn, gấp nó lại là nhìn về hướng biển – đẹp quá! ở đây có công việc nào thích hợp cho mình không để được ở lại đây
-Ở lại để chờ ai sao? – Nat rời mắt khỏi cuốn sách liếc nhìn Leila
-Ai sẽ không bao giờ trở lại đây, nếu cả hai có cùng suy nghĩ và hiểu nhau thì đã không chia tay – lòng buông nhẹ tênh, Leila nâng ly café lên môi mình uống lấy một ngụm café ngọt đắng
-Thôi chúng ta ghé đến tiệm hình và lấy những tấm hình chụp tuyệt đẹp ngày hôm qua đi – Nat gấp cuốn sách lại, cố gắng phá vỡ đi nỗi nhớ của Leila
Hai cô gái quyết định rời quán café, họ gọi người phục vụ và biết hóa đơn của mình đã được một người tên Chris ngồi đằng xa thanh đoán
- …cạch..cạch… – ngón tay Nat gõ nhẹ lên mặt bàn Chris – cám ơn hóa đơn thanh toán nhé – tiu nghỉu Nat trả lời
-Xin chào, chỉ là thay cho lời xin lỗi về món cá lần trước trong nhà hàng thôi – Chris đang ngồi đợi Sam trong quán, tình cơ gặp lại hai cô gái nhưng Chris đã không chủ động bước tới chào thân thiện, một lý do nào đó mà Chris cũng không hiểu vì sao, có lẽ vì những chuyện Sam đã kể cho Chris biết
-Cũng may là chúng ta đã dùng xong bữa sáng mới biết anh trả tiền chứ không thôi thật sự sẽ rất khó cho việc tiêu thụ nổi thực phẩm – Nat đả thêm một câu cua ngang vào mặt Chris
-Chúng tôi đi trước nhé – Leila chào tạm biệt. Họ có thuê một chiếc xe ô tô cũ làm phương tiện đi lại trên đảo trong những ngày qua. Chiếc xe khởi động máy rồi ì ạch chạy lừ thừ trên phố, đi qua một đoạn ngắn chiếc xe đâm vào một chiếc xe đạp chạy băng qua đường, chú bé nhỏ té xuống đất và trán đập vào hòn đá lớn
Tiếng hét lớn của vài người trên phố, đám đông bắp đầu tụ lại nơi tai nạn, Leila và Nat bị bao vây giữa họ
Sam đi bộ lên con dốc cao và chứng kiến tai nạn xảy ra, anh chạy đến đó và giúp cầm máu vết thương cho chú bé
-Sam – Nat hoảng hốt gọi tên anh khi nhìn người đang ngồi trước mặt mình là Sam
Sam đang nhìn Leila, ánh mắt như không muốn rời đi…………. sự im lặng vẫn kéo dài mãi đến khi Leila bỏ đứng lên lạnh lùng như một người xa lạ
-Cô là kẻ giết người, thằng bé đang chảy rất nhiều máu- người cha của chú bé nắm chặt cánh tay Nat để giữ không cho kẻ gây tai nạn bỏ chạy
-Ông bỏ tay tôi ra, đứa bé tự lao vào đầu xe chúng tôi – Nat hét lên vùng tay ra khỏi bàn tay thô bạo của người đàn ông
-Hãy bỏ cách hành động như thế ra và gọi cảnh sát đến – Leila quát lớn bênh vực cho Nat khi mà mọi người đang cố tình xem họ như những kẻ phạm tội
-Đợi cảnh sát tới đi, các người đang định ép người ta thế nào đây – Chris đưa tay cản lấy cánh tay mạnh khỏe của người đàn ông định tấn công Nat
Giảm bớt nỗi lo sợ, Leila và Nat tìm thấy Chris như một người cứu giúp trong lúc nguy hiểm xảy đến, một chút biết ơn Nat đã im lặng trong suốt thời gian còn lại không còn đấu khẩu bằng những câu thoại cua ngang với Chris nữa
………..
Họ về đến khách sạn sau khi từ sở cảnh sát rồi qua đến bệnh viện và trở về đây vào buổi chiều, một ngày bão táp của hai cô gái đã qua đi….
-Họ thật quá đáng cho là chúng ta sai – Nat nói với cơn giận
-Chịu viện phí cũng nên mà – Leila mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bành trong phòng khách sạn
-Chúng ta sẽ phải ở lại đây đến khi đưa bé ra viện đấy, bao lâu? – Nat than thở - cuối cùng thì gã Chris ấy cũng có chút nhân tính giúp chúng ta, còn Sam bồ - Nat quay sang nhìn Leila – à không, quá khứ rồi, chỉ biết bỏ mặc chúng ta cho mấy người hung hãn đó bắt giữ
-Sam là bác sĩ, lúc nào hành động cũng là chỉ biết cứu người - Leila giải thích và rồi cắt ngang câu chuyện về Sam thật nhanh chóng vì Leila không muốn nhắc về Sam như một điều tối kỵ nhất của mình- may mắn là chúng ta không sao rồi, bây giờ thì ai sẽ chiếm căn phòng tắm trước đây, bồ đi Nat –lúc này đây Leila chỉ muốn rời khỏi đảo san hô hơn bao giờ hết
6.Oan gia
Leila và Nat đến bệnh viện thăm chú bé Nat vô tình đụng vào, Sam đến bệnh viện để giúp mọi người
-Cám ơn cháu nhiều lắm Sam – người bác sĩ đưa Sam chiếc ống tiêm mới
-Vì đây chính là công việc của cháu – Sam cười tươi trả lời và tập trung vào công việc
-Ở đây là đảo nhỏ nên y bác sĩ có ít người, hầu như mọi người đều phải làm gấp đôi gấp ba công việc
-Số lượng khách du lịch khá đông nhưng sao y tế lại không được quan tâm nhiều? - Sam nhẹ kéo mũi tiêm ra khỏi cánh tay cô bé, rồi dán chiếc băng keo nhỏ vào vết kim đâm vào, thật khéo léo và cẩn thận – xong rồi nhé, cháu có đau không nào?
-Dạ không – cô bé mỉm cười rồi chạy thật nhanh về bên mẹ của mình đang ngồi đợi bên ngoài
-Đó là một điều đáng buồn ở nơi đây – vị bác sĩ cất dọn mọi dụng cụ gọn gàng và đẩy Sam ra khỏi phòng – chúng ta hết bệnh nhân khám rồi, phải đến lúc trả tự do cho cháu thôi
Sam bị đẩy ra ngoài nhưng vẫn muốn ở lại phòng khám nhiều hơn, nụ cười trên khuôn mặt non búng ra sữa của anh chàng vội tắt ngang khi có sự xuất hiện của một người -đang đứng trước mặt Sam, là Leila
Leila không biết Sam sẽ đến bệnh viện, còn Sam không tin rằng Leila sẽ quay lại đây
“Im lặng… tôi sợ nó hơn bao giờ hết, tôi sợ cả ánh mắt băng giá em đang nhìn tôi, tôi đọc được điều em muốn nói với tôi rằng em không còn yêu tôi nữa….”
“kỳ khôi… vì sao cứ phải gặp lại nhau? sao không thể biến mất rồi, để quên đi? vì anh sẽ không yêu nhiều hơn là sự đợi mong….”
Quay người bỏ đi, Leila lại là người quyết định bước đi trước, còn Sam là người lặng thinh đứng nhìn, khoảng cách nào đã ngăn cách họ với nhau? …. có phải vì trái tim đã không cần có nhau nhiều hơn…
-Chúng ta về thôi Leila – Nat đứng đó một khoảng cách không xa với Leila, cô bạn mỉm cười tiếp tục câu chuyện và xem như mình không nhìn thấy Sam – sáng nay trên biển có lễ hội đua thuyền rồng
-Vậy chúng ta đến đó!- Leila trả lời
………….
Hai cô gái gặp Chris trên bãi biển, anh chàng cũng đến đây để cổ động cho đội thuyền rồng của nhà hàng mình (nhà hàng nổi tiếng trên đảo san hô) Không áo sơ mi, không giầy da bóng loáng, hai cô gái nhận ra Chris trong chiếc áo thun đã thấm đẫm mồ hôi sau lưng áo và đôi chân không mang giầy, một hình tượng khác hẳn so với cậu thiếu gia phong lưu họ từng gặp
-Xin chào – Chris gọi lớn tiếng khi nhìn thấy Leila và Nat lẫn trong đám đông cổ động viên
-Anh đang làm gì vậy Chris? – Leila cười tươi vẫy tay, còn Nat nhìn Chris gượng cười
-Đội thuyền của bọn anh đang ở vị trí thứ hai đấy
-Bỏ xa quá, vậy có thắng được không? – Nat nói mà không cần suy nghĩ
-Sao không chứ, sẽ thắng, trong cuộc đua thì rất kỵ câu nói này đấy may là không ai nghe thấy – Chris nghiêm túc nhìn Nat
-Nat vẫn hay thích nói đùa – Leila vội cứu lửa
-Tôi nghĩ sao nói vậy thôi – Nat thản nhiên đáp lại
-Trên đảo đang có ngày đặc biệt đúng không Chris? – Leila hỏi
-Đúng, là lễ cá Ông hàng năm, ngày hôm nay sẽ không có buôn bán chỉ có vui chơi và ăn mừng thôi
Tiếng cười lớn phát ra từ sau lưng Chris và những câu nói chế nhạo bắt đầu tuôn ra không ngừng – lần này mày thua rồi Chris, khoảng cách xa như thế thì làm sao mà giành được cờ may mắn chứ, một năm sẽ may mắn cho Kim Long đây. Này, hãy giữ sức cho cái món đặc biệt của tụi mày trong cuộc thi tới đi, mà cũng chưa chắc làm ra cái trò trống gì– hắn vỗ vai Chris, cười lớn rồi bỏ đi cùng đám đàn em lẽo đẽo theo sau
-hắn là ông trùm của đảo sao? – Nat nói
-Chẳng là gì cả, ngoài biệt tài võ miệng – Chris không quan tâm những câu nói ấy, trận đua thuyền gần kết thúc với phần thắng thuộc về chúng, Chris biết rõ điều đó
-Mọi người sẽ thi ẩm thực sao? – Leila lắng nghe câu chuyện và hiểu họ đang nói về cuộc thi của các nhà hàng lớn trên đảo được tổ chức hàng năm này
-Vậy thì nhà hàng của anh lại thua rồi? – Nat nói nhanh qua mà Leila không kịp cản nhưng Chris đã không nghe câu nói ấy
-Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn rồi một loại thực phẩm đặc biệt chỉ tìm thấy ở đảo san hô, anh phải về quán trước, mọi người ghé ủng hộ cổ động nhé
-Là cá Hành phải không – Nat nói
-Suỵt , nếu cô biết cũng đừng nói ra chứ, mà cô cũng biết rất nhiều về chúng đấy - Chris khen ngợi Nat , còn hai cô gái vì hiếu kỳ nên cùng theo Chris về nhà hàng Như Ý
…………
-Cái gì chứ? – Chris giận dữ quát lớn giữa sảnh nhà hàng
-Vợ chú Tài dắt con bỏ về quê, ổng vội vã chạy theo đi tìm rồi – người phụ bếp giải thích
-Vào ngay lúc này sao? con cá sao rồi? – Chris gầm gừ như con sói già bước lòng vòng quay chỗ nhìn đứng, Leila nhìn Nat và Nat nhìn Leila, cả hai lặng thinh nhìn Chris
-Nó vẫn sống bơi lượn tung tăng – người phụ bếp nói
-Nó vẫn sống để làm gì chứ? sẽ chẳng ai có thể giết nó ngoài chú Tài – Chris ném đôi giầy thể thao xuống sàn, đôi chân không giầy bỏ đi lặng lẽ ra bên ngoài hiên tàu